Sau hôm ấy, vì muốn cảm ơn Kiện Phong đã cứu mình nên Khương Hồng định làm cơm đến cùng ăn chung với Kiện Phong.
Bản thân Kiện Phong sau cái ngày hôm ấy thì không đêm nào ngủ được. Trong đầu anh chỉ có mỗi hình ảnh của Khương Hồng mà thôi.
Sáng hôm sau tại phim trường. Kiện Phong gặp Khương Hồng ngoài cửa. Vừa nhìn thấy cô ấy là anh đã đỏ mặ đến chịu không nổi. Thấy cô ấy cười anh lại càng bối rối hơn, nên anh chỉ lẳng lặng cười rồi đi vào.
Vào buổi trưa, Khương Hồng định mang cơm đến cùng ăn với Kiện Phong thì thấy, Lâm Tâm Như và Kiện Phong đang ăn trưa rất vui vẻ. Thấy thế mà cô rất buồn. Nhìn Khương Hồng buồn vậy, Hinh Dư cùng Diệc Đồng đến an ủi cô. Hinh Dư nói:
-Thôi mà, cô đừng buồn nữa, Kiện Phong với Tâm Như là bạn thân lâu năm, nên hai người họ thường ăn chung với nhau chứ không có chuyện gì khác đâu!
Diệc Đồng nói thêm:
-Tâm Như chị ấy dù sao cũng lớn tuổi hơn anh Phong nhà chúng ta nên chuyện hai người họ yêu nhau là chuyện không thể nào!
Nghe những lời an ủi đó, Khương Hồng cảm thấy khá hơn. Nhưng dù sao thì cô cũng không thích nhìn thấy hai người họ tình tứ cứ như người yêu vậy.
Tại chỗ Tâm Như và Kiện Phong ăn trưa. Kiện Phong tâm sự với cô:
-Chị Như nè! Hình như em đang yêu một người
Tâm Như cười hỏi:
-Ai thế Phong? Có phải là Mã Chiêu Đệ của em không?
Kiện Phong trợn tròn hai mắt ngạc nhiên:
-Sao chị biết?
Tâm Như cười, lắc đầu, nói:
- Nãy giờ em cứ nhìn cô ấy hoài!
Kiện Phong lại buồn rầu:
-Em không biết cô ấy có thích em không! Em sợ cô ấy chỉ thích Trương Địch thôi
Tâm Như an ủi anh:
-Thôi đi! Em đáng yêu, tốt bụng như vậy ai mà không thích chứ!
Kiện Phong trả lời:
-Ai biết chứ! Nhưng mà cô ấy là người đầu tiên khiến em cảm thấy vui vẻ nhất, ở bên cô ấy em chưa bao giờ thấy cô đơn. Từ khi biết mình yêu cô ấy, em đêm nào cũng mơ và nghĩ tới cổ
cre by Lai Tuyết